Chương 703: Một góc của tương lai, e rằng hắn đã không còn khống chế được bản thân (Cầu đăng ký)
Trong sơn mạch là một vùng yên tĩnh tường hòa, sương mù như mộng, suối linh róc rách, thác bạc buông xuống.
Vô số linh thú, cầm thú kêu vang, hấp thụ hương thơm, lông vũ phản chiếu thần liên, lấp lánh rực rỡ, tựa như khu vườn sau nhà của tiên gia trong thần thoại.
Cố Tiên Nhi một đường xuyên qua rất nhiều hòn đảo, đến thần đảo nơi Cổ Trường Ca thường ngày nghỉ ngơi.
Vệ sĩ phụ trách canh gác, thấy nàng đến, không dám ngăn cản, cũng không đi thông báo.
Bởi vì Tiên Nhi là ngoại lệ duy nhất trong Trường Sinh Cố gia, không cần Cổ Trường Ca cho phép.
Mà một ngoại lệ khác, chính là Thanh Y.
"Trường Ca, hắn không có ở trong cung điện."
Cố Tiên Nhi một đường đi tới tẩm cung mà Cổ Trường Ca tu hành bế quan, nhưng không thấy bóng dáng của hắn ở đây.
Nàng có chút ngạc nhiên, đi loanh quanh một vòng, nhất thời không nghĩ ra Cổ Trường Ca đã đi đâu.
Chẳng lẽ là giấu diếm tất cả mọi người, lặng lẽ rời khỏi Trường Sinh Cố gia, hiện tại đang mưu đồ ở một nơi nào đó?
Nghĩ như vậy, thần tình của Cố Tiên Nhi đột nhiên có chút thấp thỏm.
Trên đường đến, nàng đã nghĩ rất nhiều về việc phải nói như thế nào với Cổ Trường Ca.
Bởi vì nói ra những lời đó cần rất nhiều dũng khí.
Nhưng bây giờ đến cả bóng người của Cổ Trường Ca cũng không thấy một ai.
Những lời mà nàng muốn nói, cũng chỉ có thể ở trong lòng, chờ lần sau gặp được Cổ Trường Ca, cũng không biết có dũng khí nói với hắn như vậy không?
"Nếu trong tương lai không xa, Cổ Trường Ca thật sự sẽ vì họa thượng giới chư thiên, vậy ta rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ đến nhiều hình ảnh về tương lai nhìn thấy trong Vãng Sinh Đàm, Tiên Nhi liền cảm thấy bất an.
Nàng thật sự không dám tin rằng, trong tương lai không xa, Cổ Trường Ca sẽ khiến toàn bộ Thượng Giới, rơi vào hắc ám kỷ nguyên.
Chúng sinh vạn linh đều sống trong nỗi sợ hãi và bóng tối của hắn.
Ít nhất là Cổ Trường Ca mà nàng quen biết, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Càng giống như lúc còn nhỏ, bị ma tâm khống chế, toàn thân tràn ngập sự đáng sợ của bóng tối là cái Cổ Trường Ca mà nàng đã quen.
Điều này khiến trong lòng nàng vừa đau khổ, vừa vướng víu.
Vãng Sinh Đàm khiến nàng biết trước vận mệnh của thượng giới, rốt cuộc ý nghĩa của nó là gì?
Là muốn ta đến ngăn cản tất cả sao?
Tiên Nhi không khỏi thì thầm, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ thương cảm.
Đến bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi ở Đào thôn.
Đào yêu nói với nàng về chuyện ma tính của Cổ Trường Ca, giải thích rằng Cổ Trường Ca mang trên mình ma tính tiên thiên.
Cổ Trường Ca cần phải áp chế ma tính mới có thể giữ được sự tỉnh táo, giống như trước kia hắn đã móc đi đại đạo chi cốt của nàng vậy.
Tuy có ma tính chủ đạo, nhưng rất nhiều việc, trên thực tế cũng là Cổ Trường Ca làm theo bản năng.
Trong Nghịch Luân Trì của Trường Sinh Cố gia, Cổ Trường Ca liền bởi vì trả lại đại đạo chi cốt cho nàng, mới không áp chế được ma tính, suýt chút nữa đã gây ra đại họa.
Nhưng lúc đó Cổ Trường Ca thà tự hủy hai chân, cũng không muốn tổn thương nàng dù chỉ một chút.
Từng màn này Cố Tiên Nhi hiện tại vẫn nhớ như in.
Khi nàng ở Đào thôn, kiên quyết móc ra tiên cốt sau khi bị hủy diệt, để Cổ Trường Ca áp chế ma tính.
Cổ Trường Ca đã biểu lộ ra sự tàn nhẫn và bạo ngược chưa từng có, còn uy hiếp nàng, khiến nàng không được làm như vậy, phải bảo quản tốt tiên cốt, nếu không sẽ khiến nàng hiểu được thế nào là sống không bằng chết.
Tiên Nhi hiểu đó là lời uy hiếp của Cổ Trường Ca, không phải là lời thật, bản ý là đừng để nàng vạn vạn đừng làm chuyện ngốc nghếch này.
Lúc đó hắn còn nói, thà rằng mình chết, cũng không muốn ta bị thương như vậy.
Cố Tiên Nhi khẽ tự nói.
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có vẻ tái nhợt hiện ra, trong lòng càng là suy nghĩ vạn phần.
Không biết từ lúc nào, nàng rời khỏi phiến điện vũ này, hướng về phía sườn núi mà đi.
Nơi đó mây mù cuồn cuộn, tựa như ẩn nấp trong nơi sâu nhất của mây, xa xôi và rộng lớn, có thể nhìn xuống khí tượng vạn thiên của Trường Sinh Cố gia.
Đột nhiên, Cố Tiên Nhi sững sờ, ở bên cạnh một tảng đá xanh trên núi, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắc y, mực phát, ngũ quan thanh tú, hơn hẳn những người như tiên.
Cổ Trường Ca vậy mà lại khép hờ đôi mắt, đang ngủ say bên cạnh tảng đá xanh.
Sự an bình siêu nhiên như vậy, không hề dính một chút bụi trần nào.
"Sao hắn lại ngủ say, còn là ở nơi này?"
Cố Tiên Nhi yên lặng nhìn Cổ Trường Ca, không có phát ra thanh âm, đi đánh thức Cổ Trường Ca.
Cổ Trường Ca có dáng vẻ như vậy, thật sự rất hiếm thấy, khiến nàng không nỡ phá vỡ phần yên bình này.
Lần trước ở trong lúc chinh chiến Bát Hoang Thập Vực, dường như cũng là như thế, Cổ Trường Ca một mình địch lại mấy vị Thành Đạo giả, đã bị thương không nhẹ.
Mà khi nàng đến thăm Cổ Trường Ca, hắn cũng an tĩnh mà ngủ say như vậy, còn nằm trên vai nàng.
Tiếng hít thở rõ ràng mà bình ổn đó, đến bây giờ Cố Tiên Nhi vẫn còn nhớ rõ.
Từng nếm trải mọi thứ trên đời, ngày thường hắn hẳn là rất mệt.
Giờ khắc này, trong lòng Cố Tiên Nhi không khỏi sinh ra một trận thương tiếc.
Trước mặt mọi người, Cổ Trường Ca phong quang vô hạn, áp đảo vạn cổ, cực kỳ rực rỡ.
Ai có tư cách có thể nhìn thấy một mặt này của Cổ Trường Ca đây?
Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng lại hiện lên những hình ảnh trong Vãng Sinh Đàm.
Mặc dù kết cục cuối cùng của nàng rất bi thảm, nhưng lúc đó Cổ Trường Ca hẳn là đã không còn khống chế được bản thân mình rồi.
"Nếu ta móc tiên cốt cho hắn, vậy có phải là có thể áp chế được ma tính của hắn, ngăn cản tất cả những điều đó trong tương lai không?"
Ý niệm này trong lòng Cố Tiên Nhi không bị ngăn cản mà hiện lên, khiến nàng có chút ngây ngốc nhìn Cổ Trường Ca, nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu tiên cốt của nàng, thật sự có thể sửa đổi tương lai, vậy thì đây há chẳng phải cũng là một chuyện may mắn sao?
Năm xưa bị móc đại đạo chi cốt, nàng đều có thể sống sót.
Hiện giờ một khối tiên cốt, thì tính là gì?
"Sao vậy, Tiên Nhi? Ngươi dùng ánh mắt này mà nhìn ta?"
Mà ngay khi Cố Tiên Nhi còn đang ngẩn người, phía trước đột nhiên vang lên thanh âm không nhanh không chậm.
Cổ Trường Ca mở mắt ra, nhìn nàng cười nhạt mà hỏi.
Tuy rằng hắn đã chợp mắt một lát, nhưng cũng không có nghĩa là phong bế ngũ thức.
Cho nên Cố Tiên Nhi vừa bước vào ngọn núi.
Hắn đã cảm nhận được, lại còn tỉnh.
"Ta có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi không?"
Cố Tiên Nhi cũng không nghĩ đến Cổ Trường Ca vào lúc này tỉnh lại, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, vội vàng nhìn về phía bên cạnh.
Tựa hồ đối với việc mình vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trường Ca mà bị hắn phát hiện, cảm thấy trong lòng có chút chột dạ.
"Vậy ta có đẹp không? Ngươi đã nhìn ta lâu như vậy, ta làm sao có thể không phát hiện ra?"
Cổ Trường Ca vừa đứng dậy, vừa cười mà đi về phía nàng.
"Ngươi đừng có nói bậy, ai mà nhìn ngươi lâu như vậy chứ?"
Cố Tiên Nhi có chút tức giận, trên mặt mang theo đỏ ửng, cũng có một loại hoảng loạn bị Cổ Trường Ca chọc thủng, vội vàng phủ nhận.
Nàng vốn có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng mà bị Cổ Trường Ca trêu chọc như vậy, kết quả cái gì cũng không nói ra được.
"Vậy có lẽ là ta nhìn lầm."
Cổ Trường Ca cười cười, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen.
Thấy tu vi của nàng so với lần trước gặp mặt, phải tinh thâm hơn rất nhiều.
Có thể thấy trong khoảng thời gian này đã gặp không ít cơ duyên, tăng lên rất lớn.
Các thế hệ trẻ tuổi hiện tại, chỉ sợ cũng không tìm được mấy người là đối thủ của nàng.
"Ngươi nhất định là nhìn lầm, ngủ mê." Cố Tiên Nhi hừ một tiếng.
Cổ Trường Ca cũng không để ý đến điểm nhỏ này của nàng, cười nói: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu vậy? Nếu ngươi không trở lại, ta e rằng phải phái người đi tìm tung tích của ngươi rồi."
Tuy rằng lời này là nói đùa, nhưng hắn đích xác có chút tò mò, Tiên Nhi đã gặp chuyện gì?
Vì sao sau khi trở lại Trường Sinh Cố gia, lại mang vẻ mặt phức tạp này mà nhìn mình.
"Ngươi quản ta đi đâu, so ra đâu bằng ngươi, đã diệt Địa ngục."
Cố Tiên Nhi sẽ không nhắc đến chuyện Vãng Sinh Đàm, thần tình khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước, không thế nào muốn để ý đến Cổ Trường Ca.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với Cổ Trường Ca như thế nào.
Mặc dù hình ảnh trong Vãng Sinh Đàm dự báo, Cổ Trường Ca trong tương lai sẽ là địch của cả thế giới.
Thậm chí còn bị vu khống là người thừa kế của Ma Công, bị các thế lực đạo thống liên hợp thảo phạt.
Nhưng mà điều đó cũng không làm gì được Cổ Trường Ca.
Ngược lại các thế lực đạo thống, sẽ vì vậy mà phải trả giá thảm trọng, sau này toàn bộ Thượng Giới cũng sẽ bao phủ trong bóng tối đáng sợ của Cổ Trường Ca.
"Thôi được, nếu ngươi không muốn nói thì thôi."
"Ta cũng không ép buộc ngươi, vừa vặn ngươi đã trở về, mấy ngày nữa ta phải đi Đào thôn một chuyến, có ngươi đi cùng, cũng tiện hơn không ít."
Trường Ca cười cười, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Vừa lúc hắn có dự định trước hôn kỳ, muốn đến Đào thôn một chuyến, hỏi Đào yêu một số chuyện.
Đồng thời nhìn xem tiểu đồ đệ của hắn là Thiên Thiên từ hạ giới mang lên.
Đương nhiên, Cổ Trường Ca còn nhớ, ở Chân Tiên Thư Viện, còn có một ông lão tên là Thạch từng là nhân vật cùng thời với Đào yêu, Thiền Y và Chu.
Cố Tiên Nhi nghe được lời này, trong mắt có chút ảm đạm, nghĩ đến tương lai đã thấy trong Vãng Sinh.
Những sư tôn của nàng, vì báo thù cho nàng, cuối cùng đều bị Cổ Trường Ca tàn nhẫn giết chết.
Ngay cả tỷ tỷ Đào yêu cuối cùng cũng chỉ còn lại một đoạn gốc cây đào bị thiêu rụi, đứng ở trong thôn hoang vu.
Những suy nghĩ trong lòng nàng, lại một lần nữa dao động.
Nếu hình ảnh mà Vãng Sinh Đàm hiển hóa ra, đều là thật.
Vậy thì trong tương lai không xa, không chỉ là nàng, ngay cả thê tử của Cổ Trường Ca là Nguyệt Minh Không, sư tôn thân nhân của nàng, quá nhiều người, đều sẽ đối mặt với vận mệnh bi thảm.
Đào thôn tọa lạc ở sâu trong Tiên Khí Chi Địa, giữa đó còn có một đoạn man hoang địa đới, sinh tồn rất nhiều hung thú đáng sợ đã sinh ra từ thời cổ xưa.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, Thượng Giới xảy ra đại biến, nhiều Thành Đạo giả cổ xưa nhao nhao phục sinh.
Độ nguy hiểm của đoạn man hoang địa đới kia, còn hơn cả trăm lần.
Trước kia thực lực Đại Thánh Cảnh là có thể ngang qua.
Nhưng hiện tại, ngay cả chí tôn cũng khiếp sợ, trong lòng có sự sợ hãi, không dám đặt chân.
Nơi này rất yên tĩnh, tựa như là cách ly với thế gian, lôi quang điểm điểm, linh khí quấn quanh.
Hồ nhỏ trong suốt lấp lánh, cỏ xanh đung đưa, rất nhiều linh cầm đang cúi đầu ăn.
Trước cửa thôn một đám hài tử đang náo nhiệt chơi đùa, mấy ông lão ngồi tụ tập lại, hút thuốc lào.
Một cây đào vô cùng tươi tốt, nở rộ ở đầu thôn, hoa đào rực rỡ, mang theo sắc thái như son phấn, xinh đẹp mà động lòng người, có thể thấy được tơ tơ sợi sợi thần lực đang buông xuống, có hỗn độn khí ẩn hiện, thần thánh mà lại yêu diễm.
Những hung thú có khí tức vô cùng đáng sợ, đi ngang qua bên ngoài thôn, cũng không tự chủ được mà nhìn về phía tiểu thôn này, ánh mắt sợ hãi, kính sợ.
Ngoài cây đào đạo hạnh đáng sợ, sâu không lường được ra.
Tu vi của rất nhiều người già trong thôn, cũng khó có thể đo lường được.
Tùy tiện đánh chết chí tôn, tuyệt đối không thành vấn đề.
Mà hôm nay, trên bầu trời bên ngoài thôn, có thần quang giáng xuống, hai đạo thân ảnh một nam một nữ, từ từ đáp xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét